Chương 852

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

3.500 chữ

04-01-2023

Chương 852

“Sao không nói gì, ta trách oan nàng hả?”, Tô Vũ cúi người trước mặt Thẩm Nguyệt, nhìn nàng cúi đầu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dịu dàng giơ tay chỉnh lại tóc mai giúp nàng.

Nhưng hắn còn chưa kịp thu tay về, trên tay đã bị chất lỏng nào đó nhỏ lên.

Combo tẩy da chết môi kết hợp giữa dầu dừa và cà phê, cho làn môi mềm mịn căng bóng, giá rẻ nhất Shopee!

Miếng chắn dầu mỡ bếp ga họa tiết hoạt hình cực cute, đảm bảo bếp sạch sẽ, vệ sinh

Khung trang trí phòng ngủ, phòng tắm cực xinh yêu, style Hàn Quốc - Giá chỉ từ 9K!

Giấy thấm dầu RẺ NHẤT SHOPEE - Vật bất ly thân cho các cô nàng trong mùa hè để có 1 làn da không bóng nhờn!

Tay hắn khựng lại.

Tiếp đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.

Combo đồ ăn vặt tổng hợp, thử là mê, món nào cũng mới lạ - Sale sập trên Shopee chỉ từ 3K - 12K

Bông tắm và rửa mặt bằng xơ mướp giúp massage da và loại bỏ tế bào chết - Chỉ 28K trên Shopee!

Giấy thấm dầu RẺ NHẤT SHOPEE - Vật bất ly thân cho các cô nàng trong mùa hè để có 1 làn da không bóng nhờn!

Máy xông siêu tiện lợi và hiện đại giá chỉ hơn 39k, đảm bảo nhanh gọn lẹ, gia đình nào cũng nên có!

Tí tách rơi không ngừng.

Tô Vũ vuốt tóc Thẩm Nguyệt ra sau, khẽ nâng mặt nàng lên, để lộ khuôn mặt đong đầy nước mắt của nàng.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt mơ hồ, trong mắt long lanh nước, nàng không nhìn rõ khuôn mặt Tô Vũ mà chỉ thấy một bóng đen mơ hồ trước mặt.

Tô Vũ khẽ nói: “Đừng khóc, lần sau ta sẽ không để nàng ở trong phòng một mình. Vừa nãy ta cũng không đi xa, chỉ tới nói với Hạ Du mấy câu thôi”.

Giọng điệu dịu dàng ấm áp của hắn đang dỗ dành nàng.

Thẩm Nguyệt khàn khàn nói: “Chàng biết tại sao ta khóc rồi còn gì”.

Tô Vũ đáp: “Hay nàng cứ mắng ta, giận ta như trước đi”.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, giọng nói xen lẫn âm mũi nên hơi sụt sịt: “Ta nhớ lúc mình rời khỏi kinh thành, Bắp Chân mới có sáu tháng, thấy ta muốn đi, thằng bé lập tức khóc rất dữ. Ta cứ nghĩ mình sẽ về nhanh thôi, không ngờ đã nửa năm trôi qua rồi”.

“Hiện tại Bắp Chân đã một tuổi, ta cũng không biết thằng bé lớn chừng nào rồi”, Thẩm Nguyệt nức nở nói.

“Đúng, lúc mới biết mình mang thai thằng bé, ta vô cùng không vui, chẳng có bất cứ tình cảm gì với nó cả. Nhưng dần dần, thằng bé lớn lên từng ngày trong bụng ta”.

“Lúc ta sinh Bắp Chân thì suýt chút nữa mất mạng, ta cũng băn khoăn rất lâu, không biết cha nó là ai. Nhưng tất thảy những điều đó đều không quan trọng, ta đã buông bỏ việc tìm hiểu rồi, ta chỉ biết Bắp Chân chính là đứa bé mà mình sinh ra”.

“Tô Vũ, chàng muốn ta từ bỏ thằng bé mà không cảm thấy làm như vậy là tàn nhẫn lắm à? Hiện giờ, ta biết rõ thằng bé gặp nguy hiểm, biết rõ nó đang bị kẻ khác giam lỏng nhưng lại chẳng thể làm được gì”.

Giọng điệu Thẩm Nguyệt nghẹn ngào, nước mắt của nàng không ngừng tuôn rơi khiến bàn tay lành lạnh của hắn như phải bỏng.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, ta nói rồi, chỉ khi nàng sống tốt thì thằng bé mới ổn được. Hoàng đế dùng thằng bé để uy hiếp nàng, chứ không cần tính mạng của nó”.

“Chàng không biết người ta có câu “Chó cùng rứt dậu” sao?”, Thẩm Nguyệt nói: “Lỡ đâu hoàng đế giết thằng bé thì sao?”

Nàng rưng rưng nhìn hắn: “Dù sao thằng bé cũng không phải con chàng nên chàng không thương nó. Chàng luôn nhẫn tâm như vậy, nỡ lòng từ bỏ tất cả mọi người”.

Tô Vũ khẽ than: “Sao thằng bé lại không phải con ta chứ!”

“Vậy chàng cũng chỉ là cha hờ, cha dượng mà thôi. Còn đặt tên cho Bắp Chân là Tô Tiện, ta thấy chàng chỉ nói cho hay vậy thôi”. Thẩm Nguyệt nức nở: “Suy cho cùng chàng không hề coi nó như con trai ruột của mình”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!